Bài Kiểm Tra

https://baikiemtra.com


Soạn Văn 6, bài 23 - Luyện nói về văn miêu tả

Soạn bài ở nhà môn Ngữ Văn 6, bài 23 - Luyện nói về văn miêu tả. Tìm hiểu văn miêu, hướng dẫn trả lời các câu hỏi SGK Ngữ Văn 6.
1. Đọc đoạn văn sau đây:
Xong bài giảng, chuyển sang viết tập. Thầy Ha-men đã chuẩn bị cho ngày hôm đó những tờ mẫu mới tinh, trên có viết bằng “chữ rông” thật đẹp: Pháp, An-dát, Pháp, An-dát. Những tờ mẫu treo trước bàn học trông như những lá cờ nhỏ bay phấp phới khắp xung quanh lớp. Ai nấy đều chăm chú hết sức, và cứ im phăng phắc! Chỉ nghe thấy tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy. Có lúc những con bọ dừa bay vào nhưng chẳng ai để ý, ngay cả những trò nhỏ nhất cũng vậy, chúng đang cặm cụi vạch những nét sổ với một tấm lòng, một ý thức, như thể cái đó cũng là tiếng Pháp… Trên mái nhà trường, chim bồ câu gù thật khẽ […]
 
(A. Đô-đê)
 
Miêu tả lại quang cảnh lớp học có những điều sau đây:
– Những động tác, hành động của thầy giáo.
– Thái độ và sự chăm chú của học sinh.
– Các sự vật xung quanh.
 
2. Miêu tả lại hình ảnh của thầy giáo Ha-men trong buổi học cuối cùng.
Thầy Ha-men trong buổi học cuối cùng hoàn toàn khác với thầy Ha-men trong những ngày bình thường:
– Trang phục: Mặc áo rơ-đanh-gốt, đội cái mũ tròn bằng lụa đen.
– Giọng nói, cử chỉ: Đối với Phrăng rất dịu dàng khi đi muộn, đối với cả lớp dịu dàng, trang trọng rất thân thiết: “Các con ơi!”. Khi Phrăng không đọc được bài không la mắng mà ôn tồn chỉ dẫn.
– Nét mặt, hành động:
+ Nói về vẻ đẹp của tiếng Pháp, giá trị của tiếng nói dân tộc.
+ Kiên nhẫn giảng giải bài học cho mọi người.
+ Chuẩn bị những mẫu chữ rông thật đẹp.
+ Chốc chốc đứng lặng im trên bục đăm đắm nhìn những đồ vật xung quanh.
+ Mặt tái nhợt, giọng nghẹn ngào khi nói những lời cuối cùng và viết dòng chữ Nước Pháp muôn năm lên bảng.
 
3. Lập dàn ý..
Đề bài: Em hãy tả lại hình ảnh người thầy giáo trong phút giây xúc động gặp lại người học trò của mình sau nhiều năm xa cách (thầy giáo của mẹ nay đã nghỉ hưu).
 
* Mở bài:
– Lí do em được gặp thầy giáo cũ của mẹ.
– Địa điểm, thời gian, tên của thầy giáo, môn dạy.
 
* Thân bài:
– Thái độ của thầy khi đón tiếp hai mẹ con
– Hình dáng, trang phục, mái tóc, nụ cười, độ tuổi
– Những cử chỉ, lời nói của thầy đối với mọi người, đặc biệt đối với mẹ và em.
– Những kỉ niệm của mẹ em và mọi người về thầy.
 
* Kết bài: Suy nghĩ và tình cảm của em về buổi gặp gỡ.
 
BÀI LÀM THAM KHẢO
 
Để mẹ được thành đạt như ngày hôm nay là nhờ sự dạy dỗ của thầy Dũng một thầy dạy văn của mẹ năm xưa. Hôm nay nhân ngày 20/11, mẹ đã dẫn em đến thăm nhà thầy để bày tỏ lòng biết ơn đối với người đã nhiều năm tận tụy trên bục giảng.
 
Mẹ em chu đáo thật đã chuẩn bị cả một giỏ trái cây tươi ngon để biếu thầy. Ngay từ trên xe, em đã hình dung ra một người thầy mái tóc bạn phơ, khuôn mặt xuất hiện nhiều nếp năn. Nhà thầy không to lắm, nó an toạ trong một căn hẻm nhỏ của khu phố lao động. Đứng trước cửa nhà. Mẹ em bấm chuông thì thấy thầy bước ra. Mái tóc thầy có màu muối tiêu với gương mặt hình chữ điền cùng chiếc cằm chẻ thể hiện sự nghiêm nghị của một thầy giáo dày dạn kinh nghiệm. Bên dưới đôi lông mày cong cong cũng đã bạc dần theo năm tháng là đôi mắt ti hí đã mờ đi nhiều. Đôi môi thầy khô nẻ che đậy hàm răng móm mém luôn lộ ra mỗi khi thầy nói chuyện. Lưng thầy cong cong vì phải làm việc nặng nhọc suốt cuộc đời của mình, nên đi đâu thầy cũng phải chống gậy. Đôi tay gầy gầy, xương xương được bao phủ bởi làn da đồi mồi. Thấy thầy mẹ em hỏi :
 
“Thầy có nhận ra đứa học trò ngày nào của thầy không.”
 
Sau vài giây suy nghĩ thầy trả lời bằng một giọng nói khàn khàn mà ấm áp:
 
“Có phải Lan đó không.”
 
Không biết bây giờ mẹ em vui sướng bao nhiêu, khi thầy Dũng vẫn nhận ra mình sau bao nhiêu năm xa cách. Rồi thầy nắm tay mẹ em. Hai hàng nước mắt chảy ra. Chứa chan biết bao nhiêu nổi nhớ nhung học trò mà bây giờ thầy mới có dịp thổ lộ. Thế rồi thầy mới hai mẹ con em vào nhà. Nhà thầy được bầy trí thật là gọn gàng ngăn nắp. Trên tường thì treo đầy rẫy những bức bằng khen mà thấy đã có được trong hơn bốn mươi năm trên bục giảng. Thầy Dũng còn tự hào khoe với mẹ con em tấm hình cả lớp của mẹ chụp với thấy năm xưa. Qua bao năm tháng nhưng nó vẫn còn nguyên vẹn. Sau khi tham quan một vòng ngôi nhà, thầy Dũng mời hai mẹ con em ngồi và đi rót nước nhưng mẹ em ngăn cản, ngỏ ý muốn giúp thầy vì thây đã già rồi.
 
Hai thầy trò nói chuyện thân mật với nhau về những kỉ niệm vui buồn ngày xưa mà em ngôi nghe cũng thấy vô cùng cảm động. Khi nghe mẹ em kể rằng các bạn cùng lớp nay đều rất thành đạt và làm nhiều ngành nghề khác nhau, thầy vui lắm. Nhưng thấy còn vui sướng hơn vì mẹ em đã nối nghiệp thầy mà trở thành một nhà giáo để đào tạo cho những thế hệ sau này. Em rất ngạc nhiên khi mẹ con nhớ rõ từng câu văn thầy dạy năm nào và còn đọc lại cho thầy nghe một cách diễn cảm khiến thầy rất xúc động. Nhưng cũng đến lúc phải về rồi, mẹ con em tạm biệt thầy rồi lên xe quay về, và hứa với thầy năm sau sẽ lại đến thăm thầy.
 
Em rất khâm phục thầy Dũng vì thầy đã không ngại khó khăn ngày ngày miệt mài đưa đò chở học trò qua dòng sông trí thức. Thầy đã gieo những hạt giống văn học vào tâm hồn biết bao thế hệ để họ luôn yêu mến tiếng mẹ đẻ của mình. Ôi! thầy thật là cao cả.
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây