© 2020 Bài Kiểm Tra.com. All Rights Reserved.

Kể về kỉ niệm với một người thân mà em xem là điểm tựa tinh thần

Chủ nhật - 31/03/2024 02:24
Viết đoạn văn (khoảng 150 đến 200 chữ) kể về kỉ niệm với một người thân mà em xem là điểm tựa tinh thần của mình. Trong đoạn văn đó có sử dụng dấu ngoặc kép.
Mẫu 1
Ông nội của em là một thầy giáo đã về hưu. Ông là cả một thư viện sách di động, với vốn kiến thức uyên bác và phong phú. Từ nhỏ, em đã được ông dạy dỗ và chăm sóc cho bởi bố mẹ rất bận rộn. Ông dạy cho em những phẩm chất đạo đức tốt cần có của một con người. Dạy cho em những điều hay lẽ phải. Đó là những bài học đầu đời của em, và mãi đến năm gần 6 tuổi ông mới dạy em đọc chữ. Bởi ông thường bảo rằng “tiên học lễ, hậu học văn”. Cũng có lẽ nhờ vậy, mà lớn lên em thường được bạn bè, thầy cô khen ngợi là một học sinh tốt. Tất cả là nhờ công ơn của ông nội. Giờ đây, ông đã vào Nam sống với gia đình bác cả, nhưng những kỉ niệm cùng ông thì vẫn hiện hữu mãi ở quanh em. Đó là những sáng cùng ông tập thể dục, tưới cây. Những chiều ngồi nghe đài, đọc sách. Rồi cả những tối cùng ông ngắm trăng, nghe kể chuyện. Lúc nào em cũng cảm giác như có ông đang ở bên, gật gù bảo ban em những điều thật ý nghĩa.

Mẫu 2
Người mà em luôn xem là điểm tựa tinh thần cho bản thân mình, chính là tía của em. Tía là một người nông dân hiền lành và chất phác. Tuy hoàn cảnh không mấy khá giả, nhưng lúc nào bố cũng cố gắng lo lắng cho em đủ đầy. Em được đi học với các bạn, được mặc áo quần mới, dùng sách vở mới chứ không phải dùng lại đồ cũ của anh chị. Bố dạy cho em những điều hay, lẽ phải về lối sống ở đời qua những câu chuyện cổ tích. Nhìn bàn tam chai sạn và khuôn mặt khắc khổ của bố, em thương bố vô cùng. Bố như một ngọn núi lớn, che nắng cản mưa, đẩy lùi mọi nguy nan để cho em có một tổ ấm vững chãi. Em yêu bố lắm. Lúc nào được ở cạnh bố, được bố xoa đầu là em lại cảm thấy cả tâm hồn mình bình yên đến lạ kì. Giống như ca khúc ngày bé em vẫn thường nhẩm hát “Bố là tất cả”.

Mẫu 3
Bà ngoại chính là điểm tựa tinh thần lớn nhất trong lòng em. Đến nay, em vẫn nhớ như in lúc còn ở quê với bà. Vui nhất là những sáng chủ nhật được theo bà đi chợ. Bà sẽ cắp cái giỏ con con đi ở phía trước, còn em thì hớn hở chạy đằng sau, y như “cái đuôi nhỏ”. Đến nơi, đầu tiên là bà và em sẽ ghé vào quán cháo ở đầu chợ để ăn sáng. Bát cháo ngày ấy không lớn và nhiều thịt như bây giờ, nhưng ngon vô cùng. Ăn hết mà vẫn thấy thèm thèm. No nê, hai bà cháu mới vào chợ mua đồ dùng như đã lên kế hoạch ở nhà. Nhìn món đồ nào em cũng thấy thích, thấy hay. Lúc về nhà, bà sẽ mua cho em một chiếc kẹo chanh nhỏ, để vừa đi vừa ăn. Đến nay, em vẫn còn nhớ như in mùi vị ngọt ngào của chiếc kẹo ấy. Cũng như nhớ rõ cảm giác hạnh phúc của những ngày tháng được sống bên cạnh bà thân yêu.

Mẫu 4
Người mà em luôn xem là điểm tựa tinh thần vững chắc nhất cho mình, chính là bố của em. Bố của em là lính đảo, thường phải đi xa nhà. Việc cả năm chỉ được gặp mặt bố một lần chẳng có gì xa lạ cả. Vì vậy, nên những kỉ niệm cùng với bố thật trân quý biết bao. Nhớ nhất, vẫn là lần bố về nhà vào dịp Tết năm trước. Hôm ấy, đã là chiều 30 Tết, bố bỗng xuất hiện ở cổng một cách bất ngờ với túi đồ và cành đào trên tay. Lúc ấy em vui sướng lắm. Chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm vui đó cả. Em chỉ nhớ rằng, mình đã nhảy ào lên người bố. Vừa khóc vừa gọi: “Bố đã về! Bố đã về!”. Những ngày tết ấy, em chẳng thiết tha gì đi chơi, chỉ quấn bố suốt ngày. Được nghe bố kể chuyện ở đảo, được bố chỉ cho bài toán khó, được bố dặn dò những việc cần làm khi ở nhà thay cho bố. Chính nhờ những lời dạy ấy của bố, mà em đã có thêm động lực để cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt.

Mẫu 5
“Mẹ ơi!” là tiếng gọi mà em luôn cất lên đầu tiên mỗi khi trở về nhà. Vì mẹ là người mà em yêu quý nhất trong gia đình. Từ nhỏ, mẹ đã vừa làm mẹ vừa làm bố, gồng gánh vất vả nuôi em khôn lớn. Mẹ chính là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất cho em phấn đấu mỗi ngày. Thích nhất, là những buổi tối mùa đông. Sau khi học bài, em sẽ lại ngồi cạnh mẹ. Em sẽ gối đầu lên chân của mẹ, chăm chú nhìn mẹ chấm bài cho học sinh. Rồi thiêm thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau, như một phép diệu kì, em sẽ tỉnh lại trên chiếc giường ấm áp. Cảm giác bình yên và hạnh phúc ấy, chỉ có mẹ mới có thể mang lại mà thôi. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt, lớn lên thật nhanh để có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho mẹ.
 

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây