Mẫu 1
Vì thái độ kiêu căng, trịch thượng của mình, Dế Mèn đã khiến cho Dế Choắt phải chịu cái chết oan uổng. Sau khi chôn cất Dế Choắt ở một bãi cỏ bùm tum, Dế Mèn đã “đứng lặng giờ lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình”. Nó cảm thấy ân hận bởi đã làm những hành động nông nổi mà không suy nghĩ trước. Nó ân hận bởi bấy lâu nay đã đối xử với Dế Choắt một cách quá quắt. Giá như lúc trêu chị Cốc nó dám can đảm đứng ra nhận tội thì Choắt đã không bị đánh o an. Nó tự nghĩ mình là kẻ có sức mạnh vậy mà không những không dùng sức đó mà bảo vệ Dế Choắt yếu ớt mà lại làm hại đến cuộc đời của Dế Choắt. Chôn cất Dế Choắt xong, cảm giác của nó thật hụt hẫng và bất lực bởi Dế Choắt đã chết rồi, đâu thể cứu vãn được nữa. Dế Mèn đứng lặng bởi nó muốn suy nghĩ một cách nghiêm túc về cách sống của mình trong suốt thời gian qua. Nó suy nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình, nó không chán nản hay bi quan mà tự răn mình để sống tốt hơn. Nó quyết sống chan hòa, tôn trọng mọi người xung quanh. Từ sau khi chôn Dế Choắt, nó sẽ bắt đầu cuộc đời mới từ bài học đắt giá này.
Mẫu 2
Tôi thật sự rất hối hận. Người hàng xóm ốm yếu mà tôi vẫn coi thường, dửng dưng nay vì tôi mà phải chết oan, chỉ vì thói hống hách, huênh hoang của tôi. Tôi giận mình lắm. Nếu như tôi nghe lời can ngăn không bày trò trêu chị Cốc, nếu như tôi biết thông cảm giúp đỡ anh Choắt thì có lẽ cơ sự đã không như vậy. Tôi dại quá. Hung hăng, hống hách chỉ tổ đem thân mà trả nợ cho những hành động ngu dại của mình thôi. Tôi sẽ không bao giờ quên bài học này, bài học đã phải đánh đổi bằng cả mạng sống bạn bè.
Mẫu 3
Tôi đem xác Dế Choắt đến chôn ở một vùng cỏ bùm tum. Tôi đắp thành nấm mộ to. Sau khi xong xuôi, tôi đứng lặng yên để nghĩ về bài học đường đời đầu tiên. Trước khi chết, Dế Choắt đã khuyên tôi rằng: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy”. Quả vậy, tôi đã cậy mình có sức khỏe để bắt nạt những người hàng xóm xung quanh. Đầu tiên, tôi quát mắng mấy chị Cào Cào ở ngoài đầu bờ khiến các chị phải núp xuống dưới nhánh cỏ khi tôi đi qua. Rồi thỉnh thoảng, khi ngứa chân, tôi đã đá anh Gọng Vó khi anh từ vừa dưới đầm lên. Khi đó, tôi cho mình là nhất, mọi người đều sợ hãi tôi. Tôi thậm chí còn bày trò tinh nghịch trêu chọc chị Cốc khiến chị ta tức giận. Rồi Dế Choắt vì thế mà bị vạ lây. Ngay cả khi Dế Choắt bị ci Cốc mổ, tôi cũng chẳng có dũng khí đứng ra nhận lỗi. Cuối cùng khiến Dế Choắt đã chết. Cái chết đến từ lỗi lầm của tôi. Nghĩ đến đây, tôi ân hận vô cùng. Tôi tự hứa sẽ thay đổi, bỏ đi tính kiêu căng ngạo mạn của mình.
Mẫu 4
Dế Choắt đã chết. Tôi đem xác cậu đến chôn ở một bãi cỏ. Tôi đắp thành một nấm mộ to. Xong xuôi, tôi buồn bã đứng suy nghĩ. Tôi cảm thấy vô cùng ân hận về thái độ và hành động của bản thân. Tôi đã coi thường Dế Choắt, sống hẹp hòi nên chẳng thèm giúp đỡ người bạn hàng xóm tội nghiệp. Không dừng lại ở đó, tôi còn trêu chọc chị Cốc, khiến chị ta tức giận. Khi Dế Choắt phải chịu oan, tôi cũng chẳng có đủ dũng cảm để đứng ra nhận lỗi. Chỉ vì trò đùa của tôi, Dế Choắt đã phải bỏ mạng. Thì ra, tôi chỉ là một kẻ hèn nhát. Những lời nói của Dế Choắt trước khi chết vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi. Trước khi rời đi, tôi tự hứa sẽ từ bỏ thói hung hăng, hống hách. Tôi sẽ trở về, sống chan hòa với mọi người xung quanh hơn.
Mẫu 5
Tôi chôn Dế Choắt xong xuôi rồi đứng lặng để nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình. Trước khi chết, Dế Choắt đã nói với tôi: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình”. Điều đó khiến tôi nhận ra được lỗi lầm của bản thân. Bấy lâu nay, tôi tự nghĩ mình là kẻ có sức mạnh, nhưng đến lúc gây ra họa lại chỉ biết chốn trong hang. Tôi tự hứa với chính mình cần phải thay đổi.
Mẫu 6
Sau cái chết của Dế Choắt, tôi cảm thấy rất buồn. Chôn cất Dế Choắt xong xuôi tại một bãi cổ, tôi đã đứng trước mộ hàng giờ để tự kiểm điểm những lỗi lầm của mình. Điều ân hận nhất đó chính là tôi đã đối xử với Dế Choắt một cách quá quắt. Nếu như tôi chịu can đảm đứng ra nhận tội về mình, rồi xin lỗi chị một cách tử tế. Thì có lẽ Dế Choắt đã không bị đánh một cách oan ức. Tôi đã kiêu ngạo cho mình là là kẻ có sức mạnh, nhưng lại không sử dụng sức mạnh để bảo vệ Dế Choắt. Mà còn làm hại Dế Choắt. Không chỉ buồn bã, tôi còn cảm thấy hụt hẫng khi phải đối diện với sự thật rằng cậu ấy đã chết. Và tôi thì phải chịu trách nhiệm về cái chết đó. Tôi phải sống sao cho sống chan hòa, tôn trọng mọi người xung quanh để không phụ sự kỳ vọng của Dế Choắt.
Mẫu 7
Sau khi chôn cất Dế Choắt xong, tôi đã đứng lặng giờ lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình. Lời nói của Dế Choắt trước khi chết vẫn văng vẳng trong đầu: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình”. Tôi chợt nhận ra mình chỉ là một kẻ hèn nhát. Bấy lâu nay, tôi tự nghĩ mình là kẻ có sức mạnh, nhưng đến lúc gây ra họa lại chỉ biết chốn trong hang. Cái chết của Dế Choắt đã giúp tôi nhận ra sai lầm của mình. Tôi tự hứa sẽ thay đổi, bỏ thói kiêu căng, xốc nổi để sống tốt hơn.
Mẫu 8
Dế Choắt đã chết. Tôi đem xác cậu đến chôn ở một vùng cỏ bùm tum. Tôi đắp thành nấm mộ to. Xong xuôi, tôi đứng trước mộ của Dế Choắt. Những lời Dế Choắt nói trước khi chết vẫn còn văng vẳng trong tâm trí của tôi: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình”. Tôi đã nhận ra lỗi lầm của bản thân. Chính tính kiêu ngạo, ích kỉ đã khiến tôi gây ra lỗi lầm. Tôi tự nghĩ bản thân có sức mạnh, nhưng đến lúc gây ra họa lại chỉ biết chốn trong hang, không dám nhận lỗi. Tôi đã rút ra được bài học cho chính mình.
Mẫu 9
Sau khi Dế Choắt chết, tôi đem cậu ta chôn ở một vùng cỏ bùm tum. Xong xuôi, tôi đứng lặng yên để nghĩ về bài học đường đời đầu tiên. Tôi vẫn còn nhớ đến lời khuyên của Choắt: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy”. Tôi đã cậy mình có sức khỏe để bắt nạt những người hàng xóm xung quanh. Tôi quát mắng mấy chị Cào Cào ở ngoài đầu bờ khiến các chị phải núp xuống dưới nhánh cỏ khi tôi đi qua. Thỉnh thoảng, tôi đã đá anh Gọng Vó khi anh từ vừa dưới đầm lên. Tôi coi mình là nhất, để rồi bày trò trêu chị Cốc khiến chị ta nổi giận. Ngay cả khi Dế Choắt bị chị Cốc mổ, tôi cũng chẳng có dũng khí đứng ra nhận lỗi. Cuối cùng khiến Dế Choắt đã chết. Nghĩ đến đây, tôi ân hận vô cùng. Càng ân hận, tôi càng cảm thấy buồn bã nhiều hơn. Tôi tự nhủ với bản thân cần phải sửa chữa lỗi lầm của chính mình.
Mẫu 10
Chôn cất Dế Choắt xong xuôi, tôi đứng trước mộ của cậu để suy nghĩ lại việc làm của bản thân. Trò đùa ngỗ ngược của tôi đã khiến cho Dế Choắt phải chịu tôi thay. Chỉ vì cái tính kiêu căng, tự cho mình là nhất mà đã hại người bạn hàng xóm của mình. Sự việc hôm nay quả thực đã dạy cho tôi một bài học quá lớn. Chắc chắn tôi sẽ luôn ghi nhớ bài học này. Luôn nhận bản thân là một người mạnh mẽ nhưng tôi không dám nhận lỗi để Dế Choắt phải chịu tội thay. Lúc này, tôi đã tự thấy mình là kẻ hèn nhát. Nhưng khi tôi nhận ra lỗi lầm thì đã quá muộn, sai lầm của tôi phải đánh đổi bằng mạng sống của Dế Choắt. Chính vì vậy, tôi chỉ còn cách chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách sửa đổi thói kiêu ngạo của bản thân. Tôi sẽ cố gắng học cách sống chan hòa với mọi người hơn. Tôi cũng sẽ sử dụng sức mạnh của mình một cách chính xác. Bài học đường đời đầu tiên đã phải trả cái giá quá đắt.
Mẫu 11
Tôi đem Dế Choắt chôn ở một vùng cỏ bùm tum. Sau đó, tôi đứng trước mộ cậu để suy nghĩ. Lời khuyên của Dế Choắt đã thức tỉnh tôi: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy”. Bấy lâu nay, tôi đã đối xử với những người hàng xóm chẳng ra gì. Tôi quát mắng mấy chị Cào Cào ở ngoài đầu bờ khiến các chị phải núp xuống dưới nhánh cỏ khi tôi đi qua. Thỉnh thoảng, tôi đã đá anh Gọng Vó khi anh từ vừa dưới đầm lên. Tất cả cũng bởi tính kiêu căng, tự cho bản thân là nhất. Tôi đã bày trò trêu chị Cốc khiến chị ta nổi giận. Khi Dế Choắt bị đổ oan, tôi đã không dám ra ngoài nhận lỗi, chỉ biết năm trong hang. Chính tôi đã gián tiếp gây ra cái chết của Dế Choắt. Nghĩ đến đây, tôi ân hận và buồn bã vô cùng. Bài học đường đầu tiên đã phải trả cái giá quá đắt. Tôi tự nhủ với bản thân cần phải sửa chữa lỗi lầm của chính mình.
Mẫu 12
Sau khi chôn cất Dế Choắt, tôi cảm thấy vô cùng buồn bã. Tôi đã đứng lặng hồi lâu trước mộ Dế Choắt và suy nghĩ. Nỗi ân hận đang dày vò trong tâm trí của tôi. Chính sự kiêu căng, xốc nổi của tôi đã gây ra cái chết thương tâm cho Dế Choắt. Giá như lúc đó tôi dũng cảm đứng ra nhận lỗi thì đâu xảy ra cơ sự này. Trò đùa ngỗ ngược của tôi đã trả giá bằng cái chết thương tâm của Choắt. Tôi giận cái thói huênh hoang, hống hách của mình. Lời nói của Dế Choắt trước khi chết khiến tôi nhận ra sai lầm của chính mình. Sự việc hôm nay quả thực đã dạy cho tôi một bài học đường đời quá lớn. Nó sẽ còn khiến tôi nhớ đến suốt cuộc đời. Trước khi rời đi, tôi hứa với Choắt, cũng là hứa với chính mình sẽ bỏ thói hung hăng, hống hách và cố gắng và làm người có ích cho xã hội. Tôi sẽ trở về, sống chan hòa với mọi người xung quanh hơn.
Mẫu 13
Cái chết của Dế Choắt khiến tôi buồn bã. Tôi đem xác cậu chôn, đắp thành một nấm mộ. Xong xuôi, tôi đứng lặng lẽ trước mộ của Dế Choắt. Trước khi chết, cậu đã nói với tôi rằng: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy”. Suy nghĩ lại, tôi càng thấm thía câu nói của Choắt. Sự hung hăng, kiêu ngạo đã khiến tôi gây ra lỗi lầm lớn. Tôi luôn cho bản thân là một chàng dế thanh niên khỏe mạnh, dũng cảm. Nhưng lúc chị Cốc trút giận lên Dế Choắt, tôi lại chỉ nằm yên trong hang, không dám ra nhận lỗi. Tôi tự hứa với bản thân sẽ bỏ tính xấu, sống chan hòa hơn. Bài học đường đời đầu tiên khiến cho tôi còn nhớ mãi.
Mẫu 14
Chôn cất Dế Choắt xong xuôi, tôi đã đứng trước mộ hàng giờ để nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình. Tôi đã cậy mình có sức khỏe để bắt nạt những người hàng xóm xung quanh. Đầu tiên, tôi quát mắng mấy chị Cào Cào ở ngoài đầu bờ khiến các chị phải núp xuống dưới nhánh cỏ khi tôi đi qua. Rồi thỉnh thoảng, khi ngứa chân, tôi đã đá anh Gọng Vó khi anh từ vừa dưới đầm lên. Tôi tưởng mình như thế đã là giỏi lắm. Nhưng đáng trách nhất là việc tôi bày trò tinh nghịch trêu chọc chị Cốc khiến Dế Choắt bị chị hiểu lầm. Nhưng rồi tôi còn chẳng đủ dũng khí để đứng ra nhận lỗi lầm của mình. Cuối cùng khiến Dế Choắt bị chị Cốc mổ cho đến chết. Tôi cảm thấy mình là một kẻ hèn nhát hết sức. Chỉ vì kiêu căng, ngạo mạn mà hại chết người bạn hàng xóm yếu đuối của mình. Tôi cũng chẳng hề dũng cảm một chút nào. Tôi ân hận vô cùng, nhưng cách duy nhất để chuộc lại lỗi lầm lúc này là cố gắng sống tốt hơn, biết coi trọng và yêu quý những người xung quanh hơn.
Mẫu 15
Sau khi Dế Choắt ra đi, người ta thấy Dế Mèn lầm lũi đưa xác Dế Choắt tới một bụi cỏ cao gần đó. Dế Mèn đào một cái hố to, đặt Dế Choắt nằm ngay ngắn trong đó. Bầu trời cao và xanh, những ngọn cỏ phất phơ trong làn gió mùa hè mát lạnh. Thế nhưng cảnh đẹp, không khí trong lành đó chẳng thể xua đi được những mất mát, đau đớn đang dâng trào trong lòng Dế Mèn. Dế Mèn đứng lặng hồi lâu trước mộ Dế Choắt, đặt nhẹ một cọng cỏ xanh lên trên đó. Biết bao nỗi niềm, sự ân hận của chàng ta đã bật ra thành tiếng khóc nghẹn ngào. Dế Mèn ân hận quá! Nếu như chàng ta cảm thông với Choắt, không trêu chọc chị Cốc thì Dế Choắt đâu phải chết! Thế nhưng tất cả bây giờ đã muộn màng. Lời trăng trối sau cùng của Dế Choắt vẫn còn văng vẳng bên tai Dế Mèn: "ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy". Lời dặn cuối của Choắt đã làm bừng tỉnh Dế Mèn, dạy chàng ta bài học về lòng khiêm tốn, bài học về thói kiêu căng, ích kỷ. Và bài học đó sẽ theo Dế Mèn đến suốt cuộc đời!
Mẫu 16
Dế Choắt tắt thở, Dế Mèn vừa đau xót vừa ân hận trước tội lỗi của mình. Thế nhưng tất cả bây giờ cũng đã muộn màng. Dế Mèn nâng Dế Choắt lên, bế người hàng xóm nhỏ xíu, tội nghiệp đến một gò cao ở gần đó, bới một chiếc hố nhỏ, đặt Choắt vào trong. Mộ cho Dế Choắt được Dế Mèn cẩn thận đắp lên thật cao. Xung quanh mộ là những bụi cỏ xanh um tùm đang bay nhẹ trong gió. Dế Mèn gạt nước mắt, đứng lặng một hồi lâu . Bao ân hận ùa về trong đầu chàng ta. Nếu như Dế Mèn biết khiêm tốn, chẳng hung hăng bậy bạ, nghe lời Dế Choắt mà không trêu chọc chị Cốc thì giờ đây đâu đến nỗi Choắt phải mất mạng đau đớn như thế! Cơn gió mát lành của mùa hè ùa tới làm rung rinh hai sợi râu dài của Dế Mèn, gạt nước mắt, Dế Mèn nhớ về những lời dặn chân thành mà ấm áp cuối cùng của Dế Choắt và tự hứa rằng sẽ thay đổi trở thành một chàng dế tốt hơn. Bài học đầu tiên trong đời gắn với cái chết của Dế Choắt khiến Dế Mèn chẳng bao giờ quên!
Mẫu 17
Sau khi chôn cất Dế Choắt ở một lùm cỏ cao và um tùm, tôi đứng lặng thật lâu trước mộ của Choắt. Bụi cỏ cao, xanh ngắt ấy sẽ che chở cho người hàng xóm yếu đuối của tôi. Trong lòng tôi khi đó tràn ngập niềm ân hận, day dứt và đau xót vô bờ. Chính sự hống hách, huênh hoang, tự phụ của tôi đã gây ra cái chết đau đớn của Choắt. Nếu như tôi không bày trò trêu chị Cốc, nếu như tôi đào một ngách từ nhà Choắt sang nhà tôi và hơn cả nếu như tôi đứng ra nhận lỗi với chị Cốc thì Dế Choắt đã chẳng phải chết một cái oan uổng như thế! Thế nhưng khi đó, nỗi sợ hãi đã bao trùm lấy tâm trí tôi, khiến tôi run rẩy. Tôi sợ và nỗi sợ ấy đã làm cho Choắt lìa đời. Tôi ân hận quá! Giá như thời gian có thể trở ngược lại, tôi sẽ sẵn lòng giúp đỡ Choắt, sẵn lòng giúp Choắt đào chiếc ngách nhỏ thông sang nhà tôi. Và khi đó, Choắt sẽ vẫn còn sống, tôi cũng sẽ không phải sống trong niềm ân hận tột cùng đến như vậy! Bài học về cái chết của Dế Choắt sẽ theo tôi suốt cả cuộc đời này.