Bác sống giản dị. Điều đó ai cũng biết. Nhưng giản dị không có nghĩa là dè xẻn, bần tiện. Dựa vào tư tưởng, quan điểm, tầm suy nghĩ của Bác ta có thể khẳng định điều đó. Lê Anh Trà so sánh Bác với những vị hiền triết ngày xưa để làm nổi bật ý này. Cũng như Nguyễn Trãi, Nguyễn Bỉnh Khiêm, những bậc tài cao đức trọng ấy tìm thấy “thú quê thuần đức” nơi quê nhà. Niềm vui trong cuộc sống thanh bần thật trong trẻo và thanh thản:
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao...
Rõ ràng đây là tình yêu, niềm vui rất chân thành hoà hợp đổi với thiên nhiên. Bác cũng vậy, Bác sống gần với thiên nhiên, sống giản dị đơn sơ không phải là một cách tự thần thánh hoá, tự làm cho khác đời, hơn đời mà đây là lối sống thanh cao, một cách di dưỡng tinh thần. Phải có quan niệm cái đẹp là cái giản dị, cái tự nhiên, Ngươi mới có thể sẵn sàng từ chối những điều kiện đủ đầy mà ở địa vị đứng đầu một quốc gia Người có quyền được hưởng, vui vẻ và hài lòng với cuộc sống thanh đạm của mình. Niềm vui ấy vượt lên mọi khó khăn gian khổ, thậm chí còn được tìm thấy trong chính sự thiếu thốn, khó khăn: Đó là niềm vui rất chân thành, giản dị mà Người đã viết trong thơ:
Sáng ra bờ suối tối vào hang
Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng
Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng
Cuộc đời Cách mạng thật là sang.
(Tức cảnh Pác Bó)
Vì tất cả những lẽ đó, chúng ta có thể định ràng lối sống của Bác là sự kết hợp giữa giản dị và thanh cao.
Ý kiến bạn đọc
Những tin cũ hơn