© 2020 Bài Kiểm Tra.com. All Rights Reserved.

Chất thơ

Thứ ba - 25/10/2016 21:49
En-ri-cô, con đã bắt đầu hiểu chất thơ của trường học rồi. Nhưng cho đến nay, con chỉ mới thấy trường học từ bên trong thôi. Nhà trường đối với con sẽ còn đẹp hơn và nên thơ hơn rất nhiều, ba mươi năm sau nữa, khi con dẫn các con của con đến trường và con thấy nhà trường từ bên ngoài như bố thấy hiện nay.
Trong khi chờ tan học, bố đi dạo ở các đường phố vắng chung quanh toà nhà, và bố nhìn thấy các cửa sổ ở tầng dưới chỉ có các cánh cửa chớp khép lại thôi. Từ một cửa sổ bố nghe tiếng một cô giáo nói to: “Ôi! Nét sổ của chữ t gì mà khiếp thế này! Không phải như thế đâu, con ạ. Bố con mà trông thấy thế thì sẽ bảo thế nào?”

Ở một cửa sổ bên cạnh, tiếng một thầy giáo đang đọc to chầm chậm: “Tôi mua năm chục mét vải, giá bốn li-ra rưỡi một mét, tôi bán lại...”

Xa chút nữa, tiếng một cô giáo đọc to: “Thế là Pi-ê-tơ-ri Mic-ca, cái ngòi đã châm...”

Từ một lớp bên cạnh, nổi lên những tiếng trẻ rì rầm chứng tỏ rằng thầy giáo đi ra ngoài một lúc. Bố đi mấy bước và nghe tiếng một em bé đang khóc, tiếng cô giáo rầy la hay dỗ dành. Từ những cửa sổ khác vọng ra những đoạn thơ, tên họ của những người nổi tiếng và nhân hậu, những châm ngôn về đạo đức, về lòng dũng cảm, về lòng yêu Tổ quốc.

Rồi tiếp đến những lúc im lặng. Bấy giờ, người ta có thể nghĩ là trường học bỏ không, hình như nó không có thể nào chứa nổi bảy trăm học sinh.

Bỗng những tiếng cười vang phá tan sự im lặng, vì một thầy giáo vui tính đã nói một câu đùa...

Những người qua đường dừng chân lại nghe, và tất cả đều nhìn với mối thiện cảm, toà nhà đang chứa biết bao tuổi thanh xuân và biết bao niềm hy vọng ấy.

Bỗng nhiên, người ta nghe ồn ào những tiếng sách vở gấp lại, những tiếng bước chân thình thịch, tiếng ồn ào như ong vỡ tổ lan từ tầng dưới lên gác trên, như có một tin vui bất ngờ vừa truyền đến. Đó là bác gác cổng đang đi hết lớp này đến lớp khác, nhắc lại cái chữ “Finis” theo lễ thức.

Nghe những tiếng ồn ào ấy, một đám đông đàn bà, đàn ông, thiếu nữ, thanh niên, chen chúc ở các cửa ra vào chờ đón con mình, em mình, cháu mình, trong khi các em bé xíu ra khỏi lớp đến tìm mũ của mình. Cuối cùng thì học trò xếp hàng dài đi ra, chân dậm thình thịch; và bố mẹ đón con, hỏi dồn dập: “Con có thuộc bài không? – Hôm nay có nhiều bài tập không? – Ngày mai phải học bài gì, phải làm bài gì?- Bao giờ thi hàng tháng?...”

Có những bà mẹ đáng thương, tuy không biết đọc, cũng giở vở của con ra, xem các bài tính và hỏi số điểm: “Chỉ tám thôi à? – Mười và được khen à? - Đọc bài được chín à?...”

Thế rồi họ lo ngại, họ vui mừng, họ hỏi các thầy giáo, nói về chương trình, về thi cử...

Đẹp đẽ thay, cao quý thay việc giáo dục! Và bao la biết bao điều hứa hẹn của ngành giáo dục đối với thế giới này!

Bố của con”.

Ét-môn-đô đơ A-mi-xi

© Bản quyền thuộc về Bài kiểm tra. Ghi rõ nguồn Bài kiểm tra.com khi sao chép nội dung này.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây