Thuở nhỏ An-tư-nai là một cô bé mồ côi. Thầy Đuy-sen đã an ủi, động viên và dạy chữ cho cô. Ở một ngôi làng nghèo khó và túng thiếu nhưng tấm lòng của thầy Đuy-sen rất bao dung và rộng mở. Thầy Đuy-sen hết lòng bảo vệ An-tư-nai và giúp cô đỡ rét cóng. Chiếc áo choàng khoác lên tấm thân nhỏ bé của An-tư-nai đã làm cho cô cảm thấy vô cùng ấm cúng và biết ơn thầy Đuy-sen. An-tư-nai thầm nghĩ: ước gì thầy là anh ruột của mình để cô được bá cổ thầy và thủ thỉ những lời đẹp đẽ nhất. Đọc xong bức thư người hoạ sĩ rất cảm động và định lấy tên “Người thầy đầu tiên” cho bức tranh của mình.