© 2020 Bài Kiểm Tra.com. All Rights Reserved.

Kể lại câu chuyện giữa hai phụ huynh có con học giỏi và học dốt

Thứ sáu - 14/02/2020 04:50
Kể lại câu chuyện giữa hai phụ huynh có con học giỏi và học dốt
Trên đường đi họp phụ huynh về, mẹ một bạn học sinh kém đang tâm sự với mẹ một bạn học sinh giỏi. Em hãy ghi lại câu chuyện giữa hai người.
Mặt trời sắp lặn xuống chân trời, ánh nắng cuối chiều đã chuyển từ màu sáng trắng sang màu vàng nhạt. Trên con đường mềm mại, quanh co, chạy dài về phía cuối làng Túng Ánh, có hai người sống đôi nhau, bước đi chậm rãi. Một người có nét mặt hồ hởi, phấn khởi. Người kia lại đượm buồn, mắt đang đăm đăm nhìn vào một khoảng không vô định.

Chị có nét mặt vui vẻ, lên tiếng:

- Này, chị Nết, không biết thằng Phương nhà chị học tập có tiến bộ không, chứ thằng Hùng nhà tôi, kì này môn học nào cũng đạt điểm cao cả. Khi nghe cô giáo chủ nhiệm nhắc tới nó và khen nó học giỏi, thú thật với chị, tôi thấy sướng bụng vô cùng.

Người có tên là Nết thở dài não ruột, nặng nề đáp:

- Thật là con chị thì nó ăn vàng cũng đáng ấy chị Hương ạ! ôi dào, còn thằng Phương nhà tôi thì học dốt lắm. Môn nào cũng dưới điểm trung bình cả, mà năm trước đây, có đến nỗi như thế đâu! Chị Hương ạ! Lúc mới vào họp nghe con người ta được khen, được thưởng tôi cứ hồi hộp xốn xang không biết thằng Phương học hành ra sao. Nhưng... tôi đâu có ngờ... Tôi vẫn còn nhớ trước khi nhà tôi tắt thở, anh ấy đã dặn dò ráng phải cho thằng Phương ăn học tử tế, để lớn lên trở thành một con người có ích cho đất nước! Nhưng bây giờ, thật đúng là con không cha như nhà không nóc.

Hai người im lặng đi bên nhau, mặt chị Nết ngân ngấn nước, chị Hương cũng cảm thấy sống mũi cay cay và thấy rằng chính mình cũng có lỗi với cháu Phương, với vợ chồng chị Nết. Là người láng giềng nhưng cũng không mấy khi chị quan tâm đến gia đình mà chị cho là “góa chồng” ấy. Chị vẫn im lặng, cái phấn khởi, hồ hởi biến đi đâu mất, mắt chị có vẻ như mơ màng nhìn về phía chân trời xa xăm. Chị Nết lên tiếng, phá tan cái im lặng đang dần dần bao trùm lấy hai người.

- Chị Hương ạ! Thật bây giờ tôi không biết nói sao với anh ấy đây! Thằng Phương học thì dốt, mà lại nghịch như quỉ sứ, suốt ngày la cà dọc đường. Con người ta, ngoài học ra còn giúp bố mẹ làm việc này việc nọ, còn con tôi chỉ được cái ăn hại.
Chị Nết đau khổ, nấc lên. Chị Hương an ủi:

- Tôi biết, tôi biết lắm, thằng Phương vẫn chưa đến nỗi là một đứa trẻ hư đâu! Từ nay trở đi chị phải kèm cặp nó học hành, quản lí nó chặt chẽ, đừng để nó lêu lổng là được!

Chị Nết im lặng, nước mắt vẫn lăn trên gò má. Chị Hương lại nói:

- Tôi cũng sẽ quan tâm khuyên bảo cháu. Thằng Phương nó thông minh lắm, chỉ vì ta chưa dạy bảo cháu chu đáo đấy thôi. Thằng Hùng nhà tôi có lần nó đã tâm sự với tôi, nó thương thằng Phương lắm, nhưng hễ thằng Hùng giúp đỡ thì thằng Phương lại giễu: “Thôi đi! Thôi đi! Mày thông minh đấy, nhưng mà tao, tao không cần sự giúp đỡ của mày đâu!” Thế là từ đó trở đi thằng Hùng nhà tôi cứ xa lánh thằng Phương dần.

Chị Nết tức giận kêu to:

- Trời! Tôi không ngờ thằng con tôi lại dại đột đến thế! Trời ơi, Phương... cái thằng...

- Chị đừng nên quá giận dữ như vậy chị Nết ạ. Chẳng qua thằng Phương không có ai dìu dắt cả! Chị cứ yên tâm, tôi và thằng Hùng sẽ giúp đỡ Phương.

- Tôi!... tôi cảm ơn cháu và chị nhiều!

Đang tâm sự với nhau, cái lối vào ngõ thân quen đã đến với hai người. Một cơn gió thoang qua mát dịu. Mùi khói lam chiều lan tỏa đâu đây.

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây