Chúng tôi đang trên ô tô tới trường. Tôi nhìn ra ngoài đường đông vui nhộn nhịp mà lòng cũng hớn hở chẳng kém. Trong tôi không còn những cảm xúc bỡ ngỡ của học sinh mới vào trường mà bây giờ là tình cảm ngập tràn nhớ thương của học sinh cũ. Mái trường Trưng Vương thân yêu của tôi so với những ngày xưa đã có nhiều đổi khác.
Người ta thường nói cửa là bộ mặt của căn nhà cũng như biển hiệu là bộ mặt của ngôi trường. Dòng chữ tên trường nổi bật giữa nền màu xanh. Cây phượng ngày xưa nay đã cao hẳn lên trông như một cái ô che cho tấm biển trường. Khu để xe cho học sinh đã được lắp mái che cẩn thận, bảo đảm trời mưa xe không bị ướt.
Trường tuy vẫn giữ vẻ cổ kính nhưng những bức tường được sơn lại màu vàng rất đẹp dưới ánh nắng mùa thu. Thư viện đã có thêm nhiều loại sách mới giúp các em học sinh bổ sung những điều lí thú. Sau khi đọc vài cuốn chúng tôi đi lên phòng hiệu trưởng. Bộ bàn ghế cũ ngày nào nay được thay bằng bộ sa lông sang trọng. Những tập hồ sơ được xếp gọn gàng trong tủ kính.
Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu, không biết lớp học cũ bây giờ thế nào? Tôi liền rủ các bạn đi xem lớp cũ. Chúng tôi thật sự ngạc nhiên vì sự thay đổi quá nhiều. Bàn ghế đã được đánh vécni lại trông như mới. Một màn hình tinh thể lỏng choáng gần hết bức tường thay cho chiếc bảng đen ngày xưa. Máy điều hòa được lắp đặt trong phòng học giúp học sinh thoải mái trong những ngày nóng nực. Phòng học trông rộng rãi, thoáng đãng hẳn ra. Truyền thống “Dạy hay, học giỏi” của trường được thể hiện qua những tấm bằng khen treo ở phòng truyền thống.
Đã đến giờ làm lễ kỉ niệm, chúng tôi vội vã ra sân trường dự. Ở đây, giữa cảnh nhộn nhịp, tưng bừng, chúng tôi gặp các thầy cô giáo cũ. Trong số các thầy cô trong trường cũng có nhiều thầy cô mới. Chúng tôi nhận ra cô Hòa, giáo viên chủ nhiệm lớp 6A ngày ấy. Chúng tôi vội đến bên cô. Ai cũng hỏi thăm sức khỏe cô và hỏi cô có nhận ra mình không? Cô ngỡ ngàng một lúc rồi cười nói: “À! Thì ra là các em. Cô làm sao quên được tập thể 6A ngày nào, nghịch ngợm nhưng cũng giàu tình cảm”. chúng tôi râm ran trò chuyện. Một thầy giáo trông đã già, mặt có nhiều nếp nhăn, dáng đi chậm chạp từ từ, tiến lại. Chúng tôi tíu tít chào các thầy cô và hỏi thăm nhiều điều. Bỗng có một giọng nói trong trẻo, vang lên. Đó là cô hiệu trưởng nhà trường chúng tôi đang theo học. khi phát biểu xong, cô còn tặng cả trường một bài hát rất hay. Chúng tôi dự lễ kỉ niệm với lòng tự hào về truyền thống tốt đẹp của trường.
Ra về rồi mà lòng tôi còn cảm thấy luyến tiếc. Ngồi trên xe, tôi hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra. Thật tuyệt vời! Tôi mong sẽ còn có dịp quay lại trường. Tôi cảm thấy mình cần phải sống sao cho xứng đáng với những người đã không tiếc sức mình để tôi và các bạn có được tri thức như ngày hôm nay.