© 2020 Bài Kiểm Tra.com. All Rights Reserved.

Viết bài văn nói về một câu chuyện buồn làm em trưởng thành hơn

Thứ bảy - 12/11/2022 09:44
Viết bài văn nói về một câu chuyện buồn làm em trưởng thành hơn
Một ngày chủ nhật đầu thu tôi và em cùng giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa. Đang mải mê lau cửa sổ và khe khẽ hát, tôi bỗng nghe tiếng mẹ: “Hà ơi, con nhìn xem đây là gì này?”. Mẹ tôi reo lên và lôi ra một chiếc xe đạp ba bánh màu xanh. Ôi, chiếc xe đạp nhỏ thân thương... Đã mấy lần chuyên nhà rồi nhưng gia đình tôi không bao giờ quên mang theo chiếc xe đạp ba bánh màu xanh ấy. Chiếc xe đạp cũ kĩ đã gắn với bao kỉ niệm vui, buồn của hai chị em tôi.
Tôi và em là hai chị em nhưng chúng tôi lại sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Nhìn bề ngoài, mọi người khó có thể phân biệt được chúng tôi đâu là chị, đâu là em. Em tôi trông rất dễ thương và đáng yêu. Đôi mắt màu nâu của em to tròn, trong veo. Khi em buộc tóc cao, trông chẳng khác gì một cô công chúa. Thỉnh thoảng, chúng tôi vẫn thường cùng soi gương để tìm những điểm khác nhau trên khuôn mặt. “Em thích cái nốt ruồi trên má chị!”. “Woa! Mắt em to hơn mắt chị kìa!”... Những lúc như vậy, chúng tôi lại trêu đùa nhau thật vui.

Tôi còn nhớ vào những mùa hè nắng vàng rực rỡ, tôi và em cùng bọn trẻ hàng xóm lại chạy ra sân chơi nhảy dây và những trò chơi mà tôi sẽ khó có thể quên được. Khi những cánh phượng nở rộ trên những lùm cây cũng là lúc chúng tôi chạy ra vườn hoa, nhặt những bông hoa phượng đỏ thắm để mang về nhà chơi đồ hàng...

Chị em tôi đều rất quý chú chó Bi mà bố tặng cho chúng tôi nào dịp chúng tôi được học sinh giỏi. Ngày ngày, chúng tôi cùng nhau mang cơm cho Bi ăn. Mẹ vẫn kể chuyện rằng hồi bé tí chúng tôi thỉnh thoảng lại cắn tay nhau. Tôi thì chẳng tin chút nào vì hai chị em tôi thương nhau thế cơ mà. Nhưng cũng có thể là thật chăng...?

Và trong chuỗi kỉ niệm ấu thơ, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được câu chuyện buồn về chiếc xe đạp ba bánh màu xanh ấy...

Vào sinh nhật thứ năm của chúng tôi, ông nội tặng cho hai chị em một chiếc xe đạp ba bánh màu xanh. Đó là chiếc xe nhỏ nhắn và ngộ nghĩnh với nhiều hình trang trí màu sắc sặc sỡ. Từ lâu tôi đã mong có một chiếc xe để đi giống như bọn trẻ hàng xóm, được đạp tung tăng trên hè phố như chị họ của tôi. Nhưng chúng tôi có hai người mà giờ lại chỉ có một chiếc xe đạp. Ông bảo chúng tôi phải nhường nhịn, thay nhau chơi.

Tôi nhớ lúc đó, khi ông vừa mang chiếc xe ra cổng, em tôi chưa kịp chạm vào chiếc xe thì tôi đã nhanh chóng ngồi lên xe và đạp thật nhanh về phía trước, bỏ lại đằng sau bóng hình em... Tôi như thấy những bạn gió cũng muốn đuổi theo tôi cùng chơi trò đuổi bắt. Những cô phượng vĩ đang thả những cơn mưa lá vàng của mùa thu mát mẻ xuống người tôi. Đang vi vu trên con đường đầy thơ mộng thì tiếng dép kêu “chít chít” của em làm tôi giật mình. Thì ra nó đang chạy theo tôi. Tôi thấy thế lại càng ra sức đạp thật nhanh để em tôi không đuổi kịp. Sau lưng tôi, em vẫn vừa chạy vừa gọi tôi: “Chị ơi, chờ em với!”... Chợt có tiếng “oạch”, tôi quay lại thấy em đã ngã sõng xoài trên mặt đất. Trong tôi tự nhiên có một nỗi sợ hãi trỗi dậy. Em tôi khóc nức nở, chân thì chảy máu đầm đìa. Sợ quá, tôi cũng khóc theo em. Mẹ chạy ra bế em vào. cả tối hôm ấy, tôi bày đồ hàng ra chơi nhưng vì chuyện buổi sáng nay em ngã nên tôi chẳng hứng thú gì. Hình như em bị đau lắm... Đêm, nó vẫn rên khe khẽ, đôi lúc lại nấc lên trong giấc mơ...

Chiều hôm sau, ông tôi lại mang xe đạp ra để tôi chơi. Nhưng hôm nay sẽ chẳng có em đi cùng vì nó vẫn bị đau chân. Tôi được đạp thoải mái không phải giành với em. Thế là tôi cứ đạp mãi trên con đường trải vàng màu lá phượng. Tôi đạp hai vòng rồi ba vòng.

Tự nhiên tôi thấy nhớ những lần hai chị em cùng nhau chạy trên con đường này, cùng nhau nắm tay chơi vui vẻ. Còn hôm nay tôi chỉ có một mình. Tôi cảm thấy trống vắng biết bao...

Nhanh như cắt tôi đạp xe quay về ngõ, và thấy em cũng đang đứng nhìn theo tôi. Tôi bảo em:

- Này, ngồi sau chị, chị chở ra kia chơi!

Ánh mắt em tôi chợt ánh lên niềm vui sướng:

- Thật không hả chị?... Nhưng em đau chân lắm!

Tôi vẫn nói chắc nịch:

- Không sao đâu, chị chở làm sao mà đau được.

Em tôi thích quá vội leo lên đằng sau tôi ngồi. Tuy hơi chật nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng ấm áp, vui vẻ. Và cứ thế, ngày ngày sau đấy, tôi và em lại cùng nhau chơi với chiếc xe ba bánh màu xanh. Nắng vàng của mùa thu lại trải dài trên đường in bóng hình của hai chị em tôi đang cùng chiếc xe đạp màu xanh lướt đến những khoảng trời kì diệu của tuổi thơ...

Từ chuyện buồn đó, tôi như đã lớn lên và tôi hiểu rằng thật kì diệu khi trong cuộc sống có những người thân yêu luôn bên ta, gắn bó, chia sẻ với ta những nỗi vui buồn. Hãy biết trân trọng những tình cảm quý giá đó vì nó nuôi dưỡng cho tâm hồn ta lớn lên. Và tôi biết rằng, với tôi, em không chỉ là đứa em gái dễ thương mà còn là người bạn sẽ cùng đồng hành với tôi trên những chặng đường dài phía trước...

Bây giờ dù tôi và em đã có hai chiếc xe đạp khác nhau nhưng chúng tôi vẫn giữ gìn chiếc xe ba bánh màu xanh cẩn thận. Nó sẽ mãi là một kỉ niệm ấu thơ cùng tôi trưởng thành, gọi nhắc trong tôi những cảm xúc mà tôi không bao giờ có thể quên được...

Bài Kiểm Tra, Phạm Thu Hà

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây