Tiểu phẩm: SỐNG CHẾT MẶC BAY
(Chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của Phạm Duy Tốn - Ngữ văn 7)
Nhân vật quần chúng:
- Ôi ông ơi, ra đây hộ tôi với!
- Tay búa đàng kia ơi, qua đây đóng tôi cái cọc!
Dẫn truyện:
Tình cảnh thật là thảm...
Nhân vật quần chúng:
- Khiếp, rõ khổ sở thế này, chả biết quan phụ mẫu ở đâu nhỉ?
Dẫn truyện:
Rằng, Đức mẹ ở trong đình đương chơi phỏm!
Nhân vật quần chúng:
- Đức mẹ ở đình thì sao biết ở đây như thế nào?
Dẫn truyện:
Trong đình...
Thầy đề: (
Tay tráo bài, miệng hỏi):
- Mấy ngài chơi phỏm nhá!
(Chia bài cho mọi người)
Quan phụ mẫu:
( Kiêu ngạo nhìn xuống, bảo thầy đề):
- Thầy lên bài đi!
Thầy đề:
- Bẩm vâng... Ôi, thật là hồng phúc, thật là vinh quang rực rỡ, ngay từ đầu bài của ngài đã có phỏm!
Các thầy:
- Đấy quả là diễm phúc 3 đời cho phận tôi tớ chúng con!
(Quan phụ mẫu gật gù, hài lòng)
Dẫn truyện:
Trong đình, đèn thắp sáng trưng, nha lệ lính tráng, kẻ hầu người hạ đi lại rộn ràng. Xung quanh toàn là những thứ đồ cho việc ăn chơi xa xỉ.
(Hầu gãi chân nhìn trộm bài)
Quan phụ mẫu: (
Bợp tai hầu):
- Nhìn gì!
Chánh tổng:
- Xem nào... Hừm hừm... Q bích
Thầy thông nhì:
- Xời...mới đầu đã trúng...Ăn!
Thây đội nhất:
- Ầy...Thầy chánh tổng đánh bài hãy còn gà lắm!
Hầu gãi chân:
- LIKE!
Quan phụ mẫu:
- Im, thằng kia! Tao cho mày ngồi là may đấy!
Hầu gãi chân:
- Bẩm, con xin tạ ơn...
Quan phụ mẫu:
- Điếu, mày! Thôi khỏi gãi chân nữa ra đây bóp vai cho moa!
Hầu gãi chân:
- Bẩm vâng...
(Với tay lấy cái điếu)
Thầy đề:
- Bẩm quan...Con nghe nói trong thuốc có chất "ni cô" gì gì ấy, hại lắm!
Quan phụ mẫu:
- Ừm ... thế à?
Chánh tổng:
- Tôi tưởng ấy là protein, có lợi cho sức khỏe chứ!
Hầu gãi chân:
- Hay! LIKE!
Thầy đề:
- "Ni cô" mà!
Hầu gãi chân:
- UNLIKE!
Quan phụ mẫu:
- Thằng hầu, im! Thích lẩm bẩm không? Láo! Bóp vai mạnh vào!
(Với các thầy): "Ni cô" gì gì chứ, "Lin côn" tao cũng chẳng sợ! Nhưng thôi, nể thầy đề, tao không hút!
(Với thầy đề) Thầy bốc đi!
Thầy đề:
- Bẩm...bốc?
Quan phụ mẫu:
- Quân gì?
Thầy đề:
- Bẩm quân 10 cơ!
Quan phụ mẫu:
- Chuẩn men! Hai phỏm rồi!
Dẫn truyện:
Ngài mà còn đương dở ván bài hoặc chưa hết hội thì dẫu trời long đất lở, ngài cũng thây kệ!
Quan phụ mẫu: (
Nhòm xuống):
- Ơ, đã hết bài rồi à!
(Với thầy đề): Thầy bốc nốt con kia rồi tính điểm, rồi hạ bài đi!
Thầy đề:
- Bẩm...vâng!
Thầy đề: (
vui sướng)
:
- 4 điểm! Hạ!
Các thầy:
- Ôi, thật là diễm phúc. Quan lớn về nhất, là hạnh phúc của chúng con!
(Tranh nhau phô bài) Đây tôi có 7 điểm mà vẫn thua! ...Tôi cháy bài! ...Tôi không đánh con đấy có phải hơn không! ...
Quan phụ mẫu:
- Nói chung các thầy thua là phải đạo!
Các thầy: (
lẩm bẩm):
- Đức mẹ sĩ!
Quan phụ mẫu:
- Sao? Ý kiến à! Tấu nhạc! Điếu mày!
Dẫn truyện:
Ấy là khi quan thắng. Ngài vừa nhổ bã kẹo cao su ra xong, đương ngồi rung đùi trông đĩa bài. Bỗng từ xa, có tiếng kêu vang trời dậy đất. Ai nấy đều giật mình, duy chỉ có mình quan vẫn điềm nhiên, vẫn ngồi rình ngươi ta đánh trúng quân mình đợi để mà ăn.
Hầu quạt:
- Bẩm quan, dễ có khi đê vỡ!
Quan phụ mẫu: (
gắt):
- Mặc kệ!
Thầy thông nhì:
- Nếu đê vỡ thì sao ạ?
Quan phụ mẫu:
- Hỏi ngu! Vở kịch này tên là "Sống chết mặc bay" nên có sống hay chết thì mặc kệ chúng bay!
Thầy đội nhất:
- Bẩm nếu đê vỡ thì chúng ta làm gì ạ?
Quan phụ mẫu:
- Ơ, thế chúng bay mong đê vỡ à? Đê vỡ chưa mà chúng bay xoắn thế?
Hầu gãi chân:
- Comment nếu bạn không muốn đê vỡ!
Quan phụ mẫu:
- Thằng kia, câm! Chỗ mày câu LIKE đây à!
Hầu gãi chân:
- Đâu, con câu comment mà!
Quan phụ mẫu:
- Á à, cãi à! Nghiện rồi à!
(dịu giọng) thế face chú là gì, anh còn về add?
Hầu gãi chân:
- Chẳng giấu gì quan, face con là "Cưa sừng làm nghé"
(nói nhỏ) Thế face ngài là gì?
Quan phụ mẫu:
- “Phụ mẫu Quan”, hay không?
Các thầy:
- Ôi, face ngài đây ư! Ôi, cái tên hay thật! Một sự kết hợp hoàn hảo giữa phương Đông và phương Tây! Tuyệt vời!
Quan phụ mẫu:
- Chuyện, nghĩ mãi mới ra đấy! Ơ, thằng hầu quạt không khen à?
Hầu quạt:
- Hay, quá hay!
(lẩm bẩm): Hay cái gì nhỉ!
Quan phụ mẫu:
- Thôi, tập trung vào chuyên môn! Đề, có ăn không thì bốc chứ?
Thầy đề:
- Dạ...Bẩm...bốc
Dẫn truyện:
Bỗng từ xa vọng lại, tiếng người kêu rầm rĩ, lại có tiếng nước như thác chảy; tiếng gà, trâu, bò, lợn,.. tứ phía.
Anh nhà quê: (
Gào)
- Đức mẹ đâu rồi!
Gác cổng:
- Quan bận, không được phép vào tự tiện (
xuống tận chỗ anh nhà quê, chìa bàn tay ra) Đâu?
Anh nhà quê:
- Khổ quá, làm gì có! Đê vỡ rồi kia kìa.
(Nhân lúc mọi người đang bàn tán, anh nhà quê xông vào, quỳ xuống, thở không ra lời)
Quan phụ mẫu:
- CLGT. À, “Con nói gì thế”?
Anh nhà quê:
- Dạ... Bẩm...quan lớn...đê...đê...vỡ mất...mất rồi!
Quan phụ mẫu:
- Đê vỡ mất rồi, thời ông cách cổ chúng mày, thời ông bỏ tù chúng mày, có biết không. Bay đâu, sao lại để cho thằng kia tự tiện xông vào đây thế này. Không còn phép tắc gì nữa à!
Lính:
- Dạ bẩm...
Quan phụ mẫu:
Đuổi cổ nó ra!
(quay vào, dịu) thầy bốc quân gì thế?
Thầy đề:
- Bẩm, con chưa bốc!
Quan phụ mẫu:
- Thì bốc đi chứ! Quân gì?
Thầy đề:
- Bẩm, 10 cơ!
Quan phụ mẫu:
- Chuẩn men! Tam 10, 567,678. Ù! Điếu, mày! Tấu nhạc! Bóp vai mạnh vào! Xếp bài!
Dẫn truyện:
Ấy, trong khi quan lớn ù ván bài to như thế, thì khắp nơi miền đó, nước tràn lênh láng, xoáy thành vực sâu, nhà cửa trôi băng, lúa má ngập hết; người sống không chỗ ở, kẻ chết không nơi chôn, lênh đênh mặt nước, chiếc bóng bơ vơ, tình cảnh thảm sầu, kể sao cho xiết!