Thảo nguyên đã và đang được cải tạo. Những đồi chè xanh đậm, những bãi cỏ sữa xanh non, những nương ngô xanh rờn. Hàng trăm, hàng ngàn con bò lai béo mập được nuôi để lấy sữa, để lai tạo giống.
Đứng trên cao nguyên Mộc Châu, nhìn về phía tây nam có dãy Sam Sao, dãy Hoàng Liên Sơn như những dãy trường thành che chắn gió nóng mùa hè và khí lạnh mùa đông. Bầu trời trong veo. Tiếng mõ từ đàn bò vẳng lại trong bóng tà dương như khúc nhạc rừng gợi lên bao bâng khuâng man mác. Gió đưa mùi thơm của hương chè từ các thung lũng xa xôi tràn về. Không khí đẫm vị chè, vị cỏ và vị ước mơ.
Nhà máy chè, nhà máy sữa, thị tứ Mộc Châu... là một trong những điểm dừng đáng nhớ của du khách trên đường tới Điện Biên, nơi mà ta hằng mơ ước.
Tiếng suối reo. Và tiếng hát của cô thiếu nữ Thái xinh đẹp dìu dặt trong sương chiều tím biếc, như thực như mơ:
“Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bên bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”.
(Thơ của Quang Dũng)