Con ngựa chuyên đi lĩnh lương gạo và cốt mìn cho đội địa chất cũng xin hàng, không bám được đá cổng giời mà đi vòng thúng theo tuyến lũng thấp. Lên được cái cổng giời Long Banh Chè gối này thì con ngựa cốt mìn phải chết. Cách đây hai ngày đường, bên kia phía Bắc Mê trên lối vào xã Đường Âm, có một cổng giời khác mang tên là đèo Con Ngựa Trụy Thai. Tim tôi đập thình thình như tiếng gõ cửa đòi cấp cứu. Dù sao, tôi cũng hay quay đầu lại vài lần, để nhìn con suối dưới chân cổng giời mình vừa lội qua lội lại ban nãy tới hai mươi lần. Nhìn lại, mới thấy mình đã lên cao khá nhiều. Con suối trông lại thấy sâu hoắm ! Nó bé như một thỏi thiếc chuốt dài, và nó ánh lạnh hệt một thỏi thiếc.
Hết cổng giời, trên một thôi rừng lọt thỏm vào đấy một vạt ruộng lầy, nghe có tiêng mõ canh giữa ban ngày. Chỉ nghe mõ mà tịnh không thấy bóng người. Nước bậc thang ruộng trên rót xuống ruộng dưới gõ luôn vào một ống tre. “Nước xanh gõ hòn đá xanh - Nửa năm nghe tiếng mõ canh cổng giời”. anh địa chất vừa đọc lên, vừa bước thoăn thoắt.