© 2020 Bài Kiểm Tra.com. All Rights Reserved.

Kể lại câu chuyện nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bằng lời của cậu bé An-đrây

Thứ bảy - 16/02/2019 12:23
Có những lỗi lầm có thể sửa chữa, nhưng tôi đã mắc phải một lỗi lầm không bao giờ sửa được. Tôi đã bị mất đi người thân yêu nhất của mình. Sau đây, tôi xin kể lại câu chuyện đó để các bạn nghe và cùng rút kinh nghiệm:
Năm đó, tôi lên 9 tuổi, sống với mẹ và ông. Bố tôi di công tác xa nên ít khi về thăm nhà được. Ông tôi 96 tuổi rồi nên ông hay ốm vặt lắm.

Một buổi chiều, tôi nghe thấy ông nói với mẹ tôi:

- Bố khó thở quá!

Mẹ liền gọi tôi vào, dúi vào tay tôi tờ giấy ghi tên thuốc, nói:

- Con chạy đi mua loại thuốc này cho mẹ. Nhanh lên con nhé!

Tôi liền nhanh nhẹn đi ngay. Đường từ nhà tôi đến hiệu thuốc không xa nhưng lại qua một sân bóng rộng. Thấy tôi, bọn bạn gọi:

- An- đrây- ca ơi, vào đây chơi với chúng tớ đi!

Biết mình là một tiền đạo giỏi và nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để thể hiện tài năng, tôi nhận lời ngay. Chơi rất vui nên tôi quên mất lời mẹ dặn. Mãi đến khi sút bóng vào lưới, nghe bọn bạn reo hò, tôi mới sực nhớ đến ông, liền ba chân bốn cẳng chạy đi mua thuốc.

Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt khi nhìn thấy mẹ đang khóc nấc lên. khi đó, tôi đã hiểu chuyện gì đang sảy ra. Tôi xà vào lòng mẹ, khóc:

- Mẹ ơi, chỉ vì con thích chơi bóng nên đã quên lời mẹ dặn, mua thuốc về chậm mà ông mất.

Nhưng mẹ lại an ủi tôi:

- Không, con không có lỗi gì cả. Ông già và yếu lắm rồi nên không thuốc nào cứu được ông đâu. Ông đã qua đời từ khi con vừa ra khỏi nhà.

Thế nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo trước nhà. Cây táo này được ông chăm sóc rất cẩn thận. Tôi thấy đêm đó thật tối và buồn quá. Thì ra, giờ đây, tôi đã mất đi người ông thân yêu, nghĩ vậy, tôi oà khóc.

Sau này, mãi đến khi trưởng thành, tôi vẫn luôn tự dằn vặt mình:

- Giá mình đừng mải chơi, mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa. Mình còn được nghe ông kể chuyện nhiều nữa.

Câu chuyện của tôi là thế đấy. Mong các bạn đừng ai mắc phải lỗi lầm lớn như tôi để phải ân hận suốt đời.
Lê Hoàng Yến

BÀI LÀM 2:

Tôi là An-đrây-ca. Có một chuyện làm tôi ân hận suốt đời. Chuyện là thế này: Năm ấy, tôi lên chín tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại. Ông tôi rất yếu vì ông đã chín sáu tuổi rồi.

Vào một buổi sáng, ông tôi nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm”. Mẹ tôi liền bảo tôi đi mua thuốc, tôi nhanh nhẹn đi ngay nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc, Chơi một lúc, tôi sực nhớ tới lời mẹ dặn, tôi liền chạy một mạch tới cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.

Bước vào phòng của ông, tôi thấy mẹ đang khóc. Thì ra ông đã qua đời. Tôi nghĩ: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết”. Tôi kể hết chuyện cho mẹ nghe. Mẹ tôi an ủi:

- Con không có lỗi, chẳng có thuốc nào cứu nổi ông con đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
 
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do chính tay ông vun trồng. Mãi sau này tôi vẫn luôn tự  dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa”.

Tôi vẫn luôn dằn vặt vì mình đã mang một sai lầm lớn.
Phạm Phương Linh

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây