Bài tham khảo: Kể câu chuyện “Đôi bạn” bằng lời của nhân vật Thành.
Đôi bạn
Tôi và Mến là đôi bạn từ hồi còn nhỏ. Ngày ấy, giặc Mĩ ném bom phá hoại miền Bắc, tôi đã theo bố mẹ sơ tán về quê Mến. Mĩ thua, gia đình tôi trở về thị xã.
Hai năm sau, bố tôi trở về quê thăm gia đình Mến và đón Mến lên nhà tôi chơi, ở thị xã quê tôi, cái gì đối với Mến cũng lạ, ở quê tôi có nhiều phố quá. Phố nào cũng nhiều nhà ngói, cái cao, cái thấp, chẳng giống những ngôi nhà ở quê của Mến. Mỗi sáng, mỗi chiều, những dòng xe cộ đi lại nườm nượp. Ban đêm, đèn điện lấp lánh như sao sa.
Chỗ vui nhất là công viên, ở đây, bên cạnh vườn hoa có cầu trượt, đu quay, có cả một cái hồ lớn. Tôi rất thích chơi ở ven hồ. Hồ này rộng hơn cái đầm ở làng của Mến nhưng không trồng sen. Nhìn mặt hồ sóng gợn lăn tăn, hai đứa tôi nhắc lại chuyện hồi nào hai đứa bơi thuyền thúng ra giữa đầm hái hoa. Đang mải chuyện, bỗng chúng tôi nghe thất thanh:
- Cứu với!
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì Mến đã lao xuống nước. Giữa hồ, một cậu bé đang vùng vẫy, tuyệt vọng. Trên bờ, mấy chú bé ướt lướt thướt đang hốt hoảng kêu la.
Mến bơi rất nhanh, chỉ một loáng, Mến đã đến bên cậu bé, khéo léo túm được tóc cậu đưa vào bờ.
Về nhà, tôi và Mến sợ bố lo, không dám kể cho bố tôi nghe chuyện xảy ra. Mãi khi Mến đã về quê, bố mới biết chuyện. Bố tôi nói với tôi: “Người ở làng quê như thế đấy con ạ. Lúc đất nước có chiến tranh, họ sẵn lòng sẻ nhà, sẻ cửa cho ta. Cứu người, họ không hề ngần ngại”.