© 2020 Bài Kiểm Tra.com. All Rights Reserved.

Kể về một kỉ niệm ấu thơ làm em nhớ mãi

Thứ tư - 26/10/2022 11:11
Kể về một kỉ niệm ấu thơ làm em nhớ mãi
Chắc là trong số các bạn, không ít người có em trai, phải không? Vậy hẳn mỗi bạn đều có những kỉ niệm đặc biệt với tên “tiểu quỷ” nhà mình. Riêng tôi, tôi có một câu chuyện về bé Cò, em trai tôi, mà tôi nhớ mãi...
Dạo ấy, Cò mới gần hai tuổi, đang bi bô học nói. Quả thật, lúc nó còn bé xíu, tôi rất thương nó, nhưng càng ngày tôi càng thấy nó cứ “đáng ghét” thế nào. Tôi có cảm tưởng, vì Cò là cháu đích tôn trong họ nên mọi người yêu thương, chiều chuộng nó hơn tôi. Lúc nào tôi cũng nghe thấy những câu: “Cò ơi, ra đây bà bế nào!”, “Cò ra đây mẹ cho quà nào!”... Rõ ràng là ai cũng yêu nó hơn tôi.

Có lần, Cò chơi ghép hình với mấy đứa nhóc hàng xóm, làm cả phòng khách tinh tươm mà tôi vừa vất vả dọn dẹp biến thành một “bãi chiến trường” với đủ mọi thứ: đồ chơi, vỏ kẹo bánh... Sau đó, hẳn các bạn đã biết: dĩ nhiên tôi lại cau có đi lau dọn. Mà nếu chuyện này diễn ra một, hai lần thì còn đỡ, đằng này, một tuần bảy ngày thì đến năm ngày tôi nai lưng ra dọn. Một hôm, tôi cằn nhằn với ba mẹ thì nhận được một “gáo nước lạnh” như sau:

- Em còn bé quá con ạ, giúp đỡ nó một chút cũng không được sao?

Thật tức quá đi mất!

Tôi nóng lòng chờ cơ hội “báo thù” chuyện này.

Rồi một hôm, ba mẹ đi vắng. Cò vẽ lung tung vào quyển vở của tôi. Nhìn trang giấy tinh khôi trắng sạch bị gạch xoá, mọi ức chế của tôi lâu lắm rồi đều dồn ra. Tôi mắng nó một trận. Cò ngước mắt nhìn tôi, vẻ sợ sệt, rồi bật khóc. Nghe cái giọng sụt sịt ấy, tôi càng cáu, liền cốc cho nó một phát thật đau. Cò khóc to hon làm tôi điên tiết, nhưng vì sợ “bứt dây động rừng” nên cố nén, dẹp “cục tức” qua một bên. Lòng tôi hả hê lắm vì đã “trả được thù”.

Tối, ba mẹ về. Từ trên gác ngó xuống, tôi thấy nó chạy ra ngay.

- Trời ơi! Rõ ràng là tên này định để mình bị mắng đây! Đáng ghét! Đúng là đồ mách lẻo! Tôi nghĩ thầm.

Đi xuống chào ba mẹ, tôi chuẩn bị tinh thần lãnh trọn “búa rìu sấm sét” lên đầu. Nhưng lạ quá, tôi nhìn lên thấy “bầu trời vẫn lặng yên”. Tôi thở phào một cái đầy nhẹ nhõm.

Bỗng, Cò chạy ra, trên tay nó cầm cái kẹo, nói bằng cái giọng ngọng líu ngọng lịu:

- Chị “Nhinh” (Linh) ơi, chị “nhăn” kẹo đi.

Câu nói bất chợt làm tôi hết sức ngạc nhiên. Nó không hề mách “tội” của tôi lại còn mời tôi ăn kẹo nữa ư? Tôi đã hiểu ra rằng: Cò là một đứa bé rất đáng yêu. Tôi tự trách mình quá ích kỉ với em. Nhìn đôi mắt đen lay láy, to tròn và cái miệng toe toét của Cò, lòng tôi dạt dào cảm động.

Từ khi ấy, mỗi lần phải “giải quyết” hậu quả trong phòng khách, tôi không còn bực mình nữa. Khi Cò khoe tôi những mô hình nó lắp, tôi đã khen từ tận đáy lòng chứ không qua loa để tống nó đi nữa. Khách khứa đến nhà rất thích nó, bảo: “Bé Cò đẹp trai, thông minh quá!”. Tôi cũng mỉm cười, tự hào và hãnh diện lắm.

Các bạn ạ, thế rồi từ đó đi đâu tôi cũng có thêm “cái đuôi” tò tò đi theo. Dù đôi khi phiền phức, nhưng thật vui và hạnh phúc.

Bài Kiểm Tra, Đặng Thuỳ Linh

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây