Nhưng bố và mẹ em chia tay được nhiều năm rồi, và cái tuyệt vời ấy dần dần trở thành buồn chán. Em vẫn còn nhớ như in cái dáng cao cao và em mơ tưởng bố như là siêu anh hùng. Nhưng tất nhiên là hồi đó em bốn tuổi. Và sau ngày hôm đó, ngày mà bố và mẹ em chia tay. Hồi đó mẹ bảo bố đi công tác, nhưng đến khi lên sáu, em vẫn thắc mắc là tại sao tại sao bố đi công tác lâu thế mẹ. Mẹ chỉ nói là “bố có nhiều việc nên hơi lâu”. Và thế là em không nói gì nữa. Sau khi hiểu hơn về gia đình thì em mới biết thì ra bố đã bỏ mẹ đi. Em rất hận bố vì đã bỏ mẹ đi. Nếu bố ở đây, em sẽ hỏi “vì sao bố lại bỏ đi”. Và thế là em không nói chuyện, nhắn tin, hay hỏi bố ở đâu nữa.
Em không còn quan hệ gì dù vẫn rất nhớ bố và muốn gọi cho bố ngay bây giờ.