© 2020 Bài Kiểm Tra.com. All Rights Reserved.

Phát biểu cảm nghĩ về một người mà em yêu quý

Thứ năm - 13/02/2020 09:22
Tôi có một người cha, một người mẹ tuyệt vời luôn thấu hiểu và chia sẻ với tôi. Nhưng hơn hết, tôi còn có một người thân mà có lẽ nhiều bạn nhỏ cùng lứa tuổi với tôi vẫn ao ước, để đùa vui, để chia sẻ những điều thầm kín mà cha mẹ không thể hiểu hết. Người đó đã đem lại cho tôi không ít niềm vui và cả nỗi buồn. Không ai khác, đó chính là cô em gái đáng yêu vừa tròn ba tuổi, một người chưa hiểu hết thế giới xưng quanh mà đã có thể đem lại niềm hạnh phúc lớn lao vô bờ bến cho tôi.
Có ai hiểu rằng, ngày mà tôi hạnh phúc nhất trong quãng thời gian qua, đó là ngày tôi được đón nhận từ tay mẹ một sinh linh bé bỏng còn đỏ hỏn. Tôi nhớ như in những ngày em sắp chào đời. Mẹ như đau đớn, nặng nề và vất vả hơn bởi những cái đạp của em, nhưng gương mặt mẹ vẫn ngập tràn niềm vui sướng. Lòng tôi rạo rực, bồn chồn, đặt ra không biết bao nhiêu câu hỏi: Em sẽ giống ai, giống mẹ, giống bố hay giống tôi? Em trông như thế nào? Em sẽ có tên là gì? Cứ tan học là tôi muốn về nhà thật nhanh với mẹ để đón nhận tin tức từ mẹ.

Ngày tôi mong đợi đã đến. Nhưng sao ông trời không vui mừng cho trời nắng mà lại khóc rưng rức khiến mưa tầm tã. Lặn lội bì bõm mãi, tôi và bố mới lếch thếch kéo nhau vào phòng sinh. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt xinh xắn, dễ thương của em. Tay tôi run run ôm chặt em vào lòng, nhưng như sợ mình sẽ làm rơi em xuống đất, tôi vội vàng đặt em vào vòng tay mẹ. Nhưng, sau ngày đó là những ngày tôi thấy buồn bã vô cùng. Bố mẹ dường như ít quan tâm, chăm sóc tôi hơn, nói rằng tôi lớn rồi, không nên ghen tị với em, nên yêu thương em. Tôi thấy như mình bị bỏ rơi, nỗi buồn và lo lắng không sao ngán được cứ ập tới. Tôi dần cảm thấy ghét em, tôi muốn nó đừng ra đời để tôi khỏi phải cô đơn như thế này. Tôi lặng lẽ khóc, không muốn để bố mẹ thấy những giọt nước mắt không nên có. Một lần mẹ ngủ say, tôi lén trèo lên giường em. Nó đang thức. Vừa nhìn thấy tôi, em đưa đôi bàn tay bé xíu tựa như tay búp bê lại gần. Tôi nắm lấy, nắm rất chặt. Em mỉm cười, ọ ẹ vài tiếng. Tôi chợt thấy mình sai. Em đáng yêu, đễ thương và trong sáng như giọt sương ban mai, vậy mà tôi lại ghét bỏ, lại ganh tị với em. Tôi sai thật rồi.

Thời gian trôi qua âm thầm như dòng nước chảy, chẳng chờ đợi ai. Thoắt một cái, em đã tròn hai tuổi. Đã biết hát bài Một con vịt mà luôn ăn bớt lời, còn giai điệu thì tự sáng tác. Căn nhà nhỏ trở nên ấm cúng và lúc nào cũng rộn rã tiếng nói, tiếng cười của em. Tôi cũng đã lớn hơn và chín chắn hơn nên không còn có cảm giác bị bỏ rơi. Hai chị em tôi tính tình khác nhau lắm! Tôi trầm buồn, thích nghe nhạc một mình, nhất là nhạc không lời, hay xem những bộ phim tâm lí xã hội. Em nghịch ngợm chỉ thích hoạt hình và quảng cáo. Thế là hai đứa cứ giành nhau, có hôm còn khóc ầm ĩ vì tranh nhau một cái ti vi. Tuy vậy, chúng tôi rất yêu thương nhau. Có đồ chơi hay quà bánh gì thì tôi cũng đều nhường cho em nhưng em không bao giờ nhận hết.

Tôi thầm cảm ơn ông trời đã ban cho tôi một người em để tôi có thêm niềm vui trong cuộc sống. Tôi chợt nghĩ, nếu tôi không có em bên cạnh, tôi sẽ buồn như thế nào. Có ai cãi nhau với tôi, có ai nói với tôi những lời thơ ngây một cách đáng yêu như thế, có ai cùng tôi ôm thỏ bông mà ngủ say sưa không? Không. Câu trả lời là không. Không ai khác ngoài em tôi có thể làm những việc đó. Em quan trọng với tôi vô cùng.

Nguyễn Thị Minh

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây