Tuỳ bút là một thể loại tự sự trong đó người viết tập trung vào một đề tài nào đó, ghi chép những sự việc nào đó một cách khá phóng túng tuỳ theo cảm hứng ngòi bút của mình. Nhờ sự tự do ấy, tác giả có thể đan cài vào lời kể, lời tả những nhận xét, suy nghĩ, kết luận của cá nhân mình. Ngôn ngữ, giọng điệu, ngôi kể cũng theo đó mà rất linh hoạt. Tuỳ bút thường mang đậm màu sắc chủ quan.
Trong những thể truyện ta đã học, tính chủ quan không đậm đặc như tuỳ bút. Những sự kiện thường được sắp xếp theo mạch nhất định nhằm tạo tình huống truyện từ đó làm nổi bật điều nhà văn muốn nói. Thường thì trong những tác phẩm truyện có chứa đựng nhiều yếu tố hư cấu. Những nhân vật được nhà văn sáng tạo trên cơ sở tài liệu thực tế kết hợp với dụng ý, cảm quan tác giả mà có một cuộc sống riêng trong tác phẩm. Ngoài nhân vật văn như chị Dậu, lão Hạc thuần tuý là nhân vật trong tác phẩm, trực tiếp tham gia tình huống truyện (truyện Lão Hạc, tiểu thuyết Tắt đèn), kể cả nhân vật ông giáo (truyện Lão Hạc) cũng không thể đồng nhất với Nam Cao. Thậm chí ở thể hồi kí như Những ngày thơ ấu, chúng ta cũng không thể quan niệm rằng chú bé Hồng hoàn toàn là nhà văn Nguyên Hồng với một sự trùng khớp tuyệt đối.
Trong Vũ trung tuỳ bút, người kể chuyện xuất hiện với tư cách chính là tác giả. Tác giả nhân danh mình mà viết, xưng “ta”. Những sự việc ông kể tuy ghi chép theo kiểu tuỳ hứng nhưng đều là những chuyện có thật được tái hiện một cách cụ thể, sinh động và giàu ý nghĩa.