© 2020 Bài Kiểm Tra.com. All Rights Reserved.

Dàn ý: Tả cây cối

Thứ năm - 17/01/2019 09:29
Dàn ý: Tả cây cối
Đề: Trên đường đến trường hoặc những lúc nghỉ giải lao giữa giờ, em và các bạn thường nghỉ chân, tụ tập vui đùa dưới bóng cây có tán lá sum suê. Hãy tả lại cây có bóng mát đó cho mọi người cùng biết.
1) Mở bài:
Giới thiệu cây bóng mát muốn tả (cây me, cây phượng, cây si, cây đa...)
+ Cây trồng ở khoảng giữa đoạn đường từ nhà em đến trường hay ở giữa sân trường. Nó được trồng từ bao giờ, cây to cao, vừa vừa hay đã trở thành cổ thụ.
+ Đây là điểm hội tụ của lũ học trò chúng em trên đường về nhà (hoặc giờ giải lao giữa buổi học...)
 
2) Thân bài:
- Tả bao quát (cụ thể là cây me tây trên đường đến trường).
+ Nhìn từ xa cây me tây đứng sừng sững bên vệ đường như một cây cổ thụ xòe tán lá xum xuê che mát cả một vùng đất rộng vài chục mét vuông.
+ Đến gần: Cây me tây có một dáng vóc đồ sộ và vĩ đại. So với những cây phi lao, bạch đàn, xà cừ dọc theo vệ đường gần đó thì nó vượt hẳn cả kích thước lẫn bóng che. Mọi người đi qua đây dù vội vã bao nhiêu cũng muốn dừng lại để tận hưởng cái không khí mát mẻ do tán lá đem lại để tránh cái nắng như đổ lửa.
- Tả từng bộ phận:
+ Gốc cây: Ước chừng hai vòng tay người lớn ôm không xuể. Những chiếc rễ bò lan trên mặt đất dùng làm ghế ngồi cho khách đi đường.
+ Thân cây: Thẳng đứng, cách mặt đất chừng bốn thước được chia làm ba nhánh tạo nên cái vòm tròn như một cái dù màu xanh lục.
+ Vỏ cây: Xù xì màu nám xám. Khách đi đường thường dùng dao khắc lên vỏ cây ngày, tháng, năm mà mình đà từng nghĩ chân dưới gốc me này để lưu lại một kỉ niệm đẹp.
+ Tán lá: Sum suê, xòe rộng, có chim chóc tụ tập về đây làm tổ hay nhảy nhót vui đùa. Cây me tây là điểm hội tụ của lũ học trò sau buổi tan học.
 
3) Kết luận
Nêu cảm nghĩ của em về cây me tây đó.
 
------------------------
 
BÀI MẪU
 
Vào những ngày tháng Ba trung tâm mùa khô ở miền đất Nam Bộ này, nắng như thiêu như đốt. Tan học trở về nhà, tụi học trò chúng em thường tụm năm tụm bảy nghĩ lại dưới gốc cây to để tránh cái nắng chói chang ấy. Chính gốc cây có bóng mát này, ghi lại không biết bao nhiêu những kỉ niệm đẹp của tuổi học trò. Đó chính là gốc me tây.
 
Có lẽ ai đó trước đây khi trồng cây me này đã tính toán khá chu đáo cho tụi trẻ chúng em chỗ dừng chân nghĩ lại trên một đoạn đường bốn cây số cuốc bộ, khi gặp cái nắng gay gắt của mùa khô.
 
Nhìn từ xa, cây me tây đứng sừng sững bên vệ đường như một cây cổ thụ xòe tán lá sum suê che mát cả một vùng đất rộng vài chục mét vuông. Đến gần càng thấy dáng vóc đồ sộ và vĩ đại của nó. So với những cây phi lao, bạch đàn, xà cừ... dọc theo vệ đường gần đó thì nó vượt hẳn cả kích thước lẫn bóng che. Mọi người đi qua đây, dù vội vã đến đâu cũng muốn dừng lại mươi lăm phút để tận hưởng cái không khí dìu dịu từ cái phòng “điều hòa nhiệt độ” ngoài trời này mà tránh cái nắng tháng ba như đổ lửa của mùa khô.
 
Gốc cây ước chừng hai vòng tay người lớn ôm không xuể. Những cái rễ to, nhỏ đủ cỡ bò lan trên mặt đất dùng làm ghế ngồi cho khách đi đường, nay đã nhẵn bóng lên nằm phơi mình như những con rắn khổng lồ trong bóng râm mát. Thân cây thẳng đứng từ mặt đất lên chừng bốn mét mới đâm chĩa thành ba nhánh lớn đều nhau, tạo nên một cái vòm tròn như cái dù phi công màu xanh lục. Vỏ cây xù xì, màu nâu xám. Một vài khách đi đường, có lẽ muốn lưu giữ lại đây một kỉ niệm nào đó ở gốc cây này nên đã dùng dao khắc trên vỏ cây ngày, tháng, năm và chữ kí loằng ngoằng họ tên của mình.

Tít trên cao, tán lá sum suê xòe rộng ra ấy là nơi những chú chích bông, chào mào, sáo sậu... thỉnh thoảng thường tụ tập về đây dự “hội diễn ca múa nhạc”. Đến mùa ra hoa, cái vòm xanh lục khổng lồ này được điểm tô vô vàn những chấm nhỏ li ti màu hồng tím, trông mới tuyệt diệu làm sao! Cứ tưởng vòm lá như một tấm vải hoa sặc sỡ đủ màu, căng phồng lên giữa khoảng trời trong xanh vời vợi. Cây me tây là điểm tụ hội của lũ học trò chúng em sau buổi tan học. Ngồi dưới gốc me tây, giữa cái nắng chói chang của mùa hạ mới cảm thấy mát mẻ và dễ chịu đến nhường nào! Những trò chơi đá cầu, đánh bi, kéo co, banh đũa... đều diễn ra sôi động ở đây. Cứ thế, cây me tây gắn bó với chúng em suốt những ngày đi học với biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi ấu thơ.
 
Mai đây dẫu có phải đi xa nơi chôn nhau cắt rốn của mình, có ai đó hỏi rằng: “Hình ảnh nào sâu đậm nhất gợi nhớ quê hương?” Lúc ấy, em sẽ không ngần ngại trả lời với họ rằng: “Cây me tây trên đường đến trường!”.

Trần Lê Thảo Linh

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây